Monday, March 20, 2017

[My Journey] Hành trình sự nghiệp của Mei

Có những thứ khi bận rộn, người ta sẽ ko còn nghĩ đến nó nữa. Có những khi cảm thấy fail lắm oy, chỉ thở thôi cũng thấy mệt mỏi, những chuyện đã trải qua luôn là động lực đối với mình, đứng dậy, cố gắng nữa và tiếp tục. Thời gian trôi đi nhanh lắm, phải luôn để tâm để trân trọng từng khoảnh khắc quý giá. Bởi vì con người mình, là một memories keeper. Đặc biệt, sự nghiệp đối với mình là một điều cực kì quan trọng. Gia đình - Sự nghiệp - Các mối quan hệ là 3 đỉnh của một tam giác mình luôn cố gắng cân bằng để hạnh phúc trong cuộc sống. Life is a journey. Cuộc sống là một cuộc hành trình. Những khó khăn đầu tiên chỉ mới bắt đầu.

1/9/2016 - chính thức tự mình nộp bộ hồ sơ full-time đầu tiên
P/s: trước đấy có nộp 1 bộ oy, nhưng được sự trợ giúp, ko tính. Viết cái này để xem đến bao giờ có được công việc full-time đầu tiên nhé. Tràn đầy hy vọng.
Hồ sơ đầu tiên mình nộp online là Samsung (đăng kí 2 nv ở Bắc Ninh, 1 ở Thái Nguyên). Viết mẫu thử, nghĩ đi nghĩ lại để viết ra làm sao, cân nhắc nhiều lắm. Sau 1 tháng nhận bằng tốt nghiệp ko vội vàng, nghĩ về nghề nghiệp mình theo đuổi mới quyết định. Điểm khởi đầu có thể ko nằm trong môi trường làm việc quốc tế nhưng gắn bó lâu dài nhất định là ở công ty nước ngoài (10-15 năm). Còn điểm dừng chân thì chưa biết. Có hẳn 50 năm sự nghiệp cơ mà.

Saturday, March 4, 2017

[After You - Jojo Moyes] Sau ngày anh đi - Giới thiệu

Những bạn nào đã một thời say mê Me Before You thì cũng đã biết After You là phần nối tiếp về cuộc sống của Lou sau cái chết của Will. Đây cũng là câu chuyện mình yêu thích và mong muốn mang tới các bạn muốn theo dõi tiếp câu chuyện này. Tiếng Anh của mình không giỏi, mình không học chuyên về ngành ngôn ngữ, văn phong và vốn từ hạn hẹp, am hiểu về văn hóa cũng không nhiều. Đây đơn giản chỉ là sở thích của mình. Mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Có điều gì muốn đóng góp về bản dịch của mình, hãy để lại comment bên dưới.
Giới thiệu
Lou Clark có rất nhiều câu hỏi. 
Như là sẽ thế nào khi cô kết thúc công việc ở quán bar trong sân bay, nhìn người khác bay đến những nơi mới mẻ.
Hay là tại sao căn hộ mà cô sở hữu đã một năm rồi mà cô vẫn không cảm thấy như ở nhà.
Liệu gia đình cô có thể nào tha thứ cho cô về những việc cô đã làm tám tháng trước.
Và cô sẽ vượt qua được tình yêu của cuộc đời cô.
Điều mà Lou biết được ngay lúc này là có điều gì đó phải thay đổi.
Rôi, một đêm, nó đã xảy ra.
Nhưng người lạ đứng trước bậc thềm cửa nhà cô có nắm giữ câu trả lời mà Lou đang tìm kiếm - hay là những câu hỏi?
Khép cánh cửa lại và cuộc sống vẫn tiếp diễn: đơn giản, an phận, thận trọng.
Mở cánh cửa và cô mạo hiểm tất cả.
Nhưng Lou đã một lần hứa là sẽ sống. Và nếu cô muốn giữ lời hứa đó, cô phải mời họ bước vào...

Friday, March 3, 2017

[After You - Jojo Moyes] Sau ngày anh đi - Chương 1

Những bạn nào đã một thời say mê Me Before You thì cũng đã biết After You là phần nối tiếp về cuộc sống của Lou sau cái chết của Will. Đây cũng là câu chuyện mình yêu thích và mong muốn mang tới các bạn muốn theo dõi tiếp câu chuyện này. Tiếng Anh của mình không giỏi, mình không học chuyên về ngành ngôn ngữ, văn phong và vốn từ hạn hẹp, am hiểu về văn hóa cũng không nhiều. Đây đơn giản chỉ là sở thích của mình. Mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Có điều gì muốn đóng góp về bản dịch của mình, hãy để lại comment bên dưới.
Chương 1
Người đàn ông to lớn phía cuối quầy bar đang đổ mồ hôi. Anh ta gục đầu xuống thấp hơn ly rượu Scotch nhiều gấp đôi của mình, nhưng cứ vài phút lại ngước mắt lên nhìn về đằng xa, phía sau anh ta, chỗ cửa vào. Những giọt mồ hôi ánh lên rạng rỡ dưới dải đèn led. Anh ta thở một tiếng dài, run run, làm ra vẻ là một tiếng thở dài và quay lại với thứ đồ uống của mình.
"Hey, làm phiền cô?"
Tôi nhìn lên từ đống ly bóng loáng.
"Tôi có thể làm một ly nữa được không?"
Tôi muốn nói với anh ra rằng đấy không thật sự là một ý hay, rằng chẳng ích gì cả. Rằng điều này thậm chí có thể đẩy anh ta tới giới hạn. Nhưng anh ta là một anh chàng to lớn và còn 15' nữa là đến giờ đóng cửa và theo chỉ dẫn của công ty, tôi không có lí do nào để nói không với anh ta. Vậy nên, tôi uể oải tiến lại, lấy cái ly của anh ta, đặt lên ngang tầm mắt. Anh ra gật đầu ra hiệu khi thấy chai rượu. "Gấp đôi đi" - anh ta nói, và trượt bàn tay múp míp xuống gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
"Của anh hết bảy bảng hai mươi xu, làm ơn."