Tớ là 1 cô gái ở Hà Nội lâu lâu r. Tớ không thik học lịch sử nhưng lại rất thik tha thẩn cả một buổi ở những di tích lịch sử. Tớ ghét những con số, những mốc thời gian mà tớ chẳng bao giờ nhớ nổi nhưng tớ thích những câu chuyện được nghe kể mặc dù những câu chuyện đó đặt nhiều những suy nghĩ chủ quan. Và tớ thik người có thể kể cho tớ những câu chuyện lịch sử ấy một cách đầy hào hứng và say mê. Nhưng tớ ko có thì biết làm sao giờ. Vậy nên ngày tớ đến với nhà tù Hỏa Lò, mặc dù ở Hà Nội lâu thật đấy nhưng tớ mới đi gần đây thôi, một ngày đẹp trời, mua 1 tấm vé ngược thời gian, cùng với audio là tớ có bạn đồng hành r.
Ngày trước, nhà tù có tên gọi Maison Centrale nằm trọn vẹn trong khoảng đất giao giữa 4 tuyến phố Hai Bà Trưng, Quán Sứ, Thợ Nhuộm và Hỏa Lò để giam giữ tù chính trị, tù cách mạng dưới thời Pháp thuộc. Ngay cạnh đó là tòa án nhân dân tối cao, trước kia để xét xử các chiến sĩ cách mạng Việt Nam mục đích là xử xong tống vô ngục luôn ấy. Ngày tớ đi thăm nhà tù may mắn là một ngày đẹp trời vì ngay khi bước chân vào khu trưng bày đầu tiên, cũng chính là khu buồng giam, tớ đã cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Cái khoảnh khắc mà tiếng khóa cửa nhà tù sập xuống phát ra từ audio, tớ nghe tim mình đứng một nhịp, rớt xuống, dòng thời gian đột ngột đứng lại "tớ đang ở đâu thế này?" - địa ngục trần gian.
Bước vào buồng giam đầu tiên, người ngồi, người nằm nhưng chân ai cũng là xiềng xích. Tất cả các mặt tường đều sơn hắc ín màu đen, điều làm tớ thấy ngột ngạt, bức bối, khó chịu kinh khủng. Cái màu nó u ám, chết chóc, không chút khí trời. Cho tới khi bước vào Cachot (ngục tối) và khu xà lim (khu nhốt tù nhân chuẩn bị xử tử hình) tớ mới cảm thấy mình sợ không gian hẹp như thế nào. Nơi không có ánh sáng mặt trời, đối diện với 4 bức tường sơn đen hắc ín như màu tử thần, ngồi không được, nằm không xong, máu dồn lên não còn bàn chân thì tê cứng, chỉ nghe kể thôi mà tim tớ thắt lại. Kể đến những phương tiện nhục hình mà những con người ngoại quốc đó dùng để tra tấn đồng bào mình đến chết đi sống lại, tớ căm phẫn vô cùng. Các bác, các cô chú quả cảm, can trường quá. Tớ không biết nếu tớ trong hoàn cảnh ấy, tớ có thể chịu được tới đâu. Con người cũng như nhau đều là máu thịt mà. Đau đến chết nhưng lại phải tiếp tục sống để chết thêm nhiều lần nữa... Tới cuối cùng, bước ra khỏi nhà tù, nhìn thấy bầu trời trong xanh biết bao, hít thở bầu không khí thoáng đãng, tớ càng thấy trân quý sự tự do này, sự tự do đánh đổi bằng mạng sống, bằng máu và nước mắt. Đứng trước tượng đài tưởng niệm, tớ lặng đi, nghẹn ngào. Lời cảm ơn từ tận trái tim tớ, tớ sẽ cố gắng sống thật tốt, vì tự do này quý giá biết nhường nào.
Ngày trước, nhà tù có tên gọi Maison Centrale nằm trọn vẹn trong khoảng đất giao giữa 4 tuyến phố Hai Bà Trưng, Quán Sứ, Thợ Nhuộm và Hỏa Lò để giam giữ tù chính trị, tù cách mạng dưới thời Pháp thuộc. Ngay cạnh đó là tòa án nhân dân tối cao, trước kia để xét xử các chiến sĩ cách mạng Việt Nam mục đích là xử xong tống vô ngục luôn ấy. Ngày tớ đi thăm nhà tù may mắn là một ngày đẹp trời vì ngay khi bước chân vào khu trưng bày đầu tiên, cũng chính là khu buồng giam, tớ đã cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Cái khoảnh khắc mà tiếng khóa cửa nhà tù sập xuống phát ra từ audio, tớ nghe tim mình đứng một nhịp, rớt xuống, dòng thời gian đột ngột đứng lại "tớ đang ở đâu thế này?" - địa ngục trần gian.
Bước vào buồng giam đầu tiên, người ngồi, người nằm nhưng chân ai cũng là xiềng xích. Tất cả các mặt tường đều sơn hắc ín màu đen, điều làm tớ thấy ngột ngạt, bức bối, khó chịu kinh khủng. Cái màu nó u ám, chết chóc, không chút khí trời. Cho tới khi bước vào Cachot (ngục tối) và khu xà lim (khu nhốt tù nhân chuẩn bị xử tử hình) tớ mới cảm thấy mình sợ không gian hẹp như thế nào. Nơi không có ánh sáng mặt trời, đối diện với 4 bức tường sơn đen hắc ín như màu tử thần, ngồi không được, nằm không xong, máu dồn lên não còn bàn chân thì tê cứng, chỉ nghe kể thôi mà tim tớ thắt lại. Kể đến những phương tiện nhục hình mà những con người ngoại quốc đó dùng để tra tấn đồng bào mình đến chết đi sống lại, tớ căm phẫn vô cùng. Các bác, các cô chú quả cảm, can trường quá. Tớ không biết nếu tớ trong hoàn cảnh ấy, tớ có thể chịu được tới đâu. Con người cũng như nhau đều là máu thịt mà. Đau đến chết nhưng lại phải tiếp tục sống để chết thêm nhiều lần nữa... Tới cuối cùng, bước ra khỏi nhà tù, nhìn thấy bầu trời trong xanh biết bao, hít thở bầu không khí thoáng đãng, tớ càng thấy trân quý sự tự do này, sự tự do đánh đổi bằng mạng sống, bằng máu và nước mắt. Đứng trước tượng đài tưởng niệm, tớ lặng đi, nghẹn ngào. Lời cảm ơn từ tận trái tim tớ, tớ sẽ cố gắng sống thật tốt, vì tự do này quý giá biết nhường nào.
No comments:
Post a Comment