Những bạn nào đã một thời say mê Me Before You thì cũng đã biết After You là phần nối tiếp về cuộc sống của Lou sau cái chết của Will. Đây cũng là câu chuyện mình yêu thích và mong muốn mang tới các bạn muốn theo dõi tiếp câu chuyện này. Tiếng Anh của mình không giỏi, mình không học chuyên về ngành ngôn ngữ, văn phong và vốn từ hạn hẹp, am hiểu về văn hóa cũng không nhiều. Đây đơn giản chỉ là sở thích của mình. Mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Có điều gì muốn đóng góp về bản dịch của mình, hãy để lại comment bên dưới.
Chương 1
Người đàn ông to lớn phía cuối quầy bar đang đổ mồ hôi. Anh ta gục đầu xuống thấp hơn ly rượu Scotch nhiều gấp đôi của mình, nhưng cứ vài phút lại ngước mắt lên nhìn về đằng xa, phía sau anh ta, chỗ cửa vào. Những giọt mồ hôi ánh lên rạng rỡ dưới dải đèn led. Anh ta thở một tiếng dài, run run, làm ra vẻ là một tiếng thở dài và quay lại với thứ đồ uống của mình.
"Hey, làm phiền cô?"
Tôi nhìn lên từ đống ly bóng loáng.
"Tôi có thể làm một ly nữa được không?"
Tôi muốn nói với anh ra rằng đấy không thật sự là một ý hay, rằng chẳng ích gì cả. Rằng điều này thậm chí có thể đẩy anh ta tới giới hạn. Nhưng anh ta là một anh chàng to lớn và còn 15' nữa là đến giờ đóng cửa và theo chỉ dẫn của công ty, tôi không có lí do nào để nói không với anh ta. Vậy nên, tôi uể oải tiến lại, lấy cái ly của anh ta, đặt lên ngang tầm mắt. Anh ra gật đầu ra hiệu khi thấy chai rượu. "Gấp đôi đi" - anh ta nói, và trượt bàn tay múp míp xuống gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
"Của anh hết bảy bảng hai mươi xu, làm ơn."
Đã 11 giờ kém 15 tối thứ ba và quán Shamrock & Clover, quán rượu mang phong cách Ailen của sân bay phía đông thành phố, là kiểu người Ailen như Mahatma Gandhi ấy đang dần đóng cửa vì trời tối. Quán bar đóng cửa sau khi chuyến bay cuối cùng cất cánh 10', và hiện tại chỉ có tôi, một chàng trai trẻ trung nồng nhiệt với chiếc laptop, những bà phụ nữ lảm nhảm ở bàn số 2 và người đàn ông đang chăm chút ly rượu Jameson nhiều gấp đôi trong lúc đợi chuyến bay SC107 đến Stockholm hoặc chuyến DB224 tới Munich - chuyến sau đã bị trì hoãn 40' rồi.
Tôi đã ở đây từ giữa trưa vì Carly bị đau bụng và đã về nhà. Tôi không phiền chút nào. Tôi không bao giờ cảm thấy phiền khi phải ở lại muộn. Nhẹ nhàng ngân nga giai điệu trong album Emerald Isle vol III của nhóm Celtic Pipes, tôi mệt mỏi đi thu dọn những cái ly của hai người phụ nữ, người đang chăm chú xem một vài đoạn video trên điện thoại. Họ dễ dàng cười phá lên như thể có chất gây cười. "Đây, cháu gái tôi, 5 ngày tuổi." - người phụ nữ tóc vàng nói khi tôi với ngang qua bàn để thu dọn ly của bả.
"Thật đáng yêu." Tôi mỉm cười. Tất cả em bé đối với tôi đều bụ bẫm dễ thương y hệt chiếc bánh nho.
"Nó ở Thụy Điển. Tôi chưa bao giờ đến đó. Nhưng tôi phải đến để thăm đứa cháu đầu tiên chứ, phải không?"
"Chúng ta đang uống mừng vì đứa nhỏ đây." - họ lại cười phá lên "Lại đây, uống cùng chúng tôi nào. Nghỉ giải lao 5 phút đi cô gái. Chúng tôi sẽ không uống hết chai này cho kịp giờ bay mất."
"Ui, chúng tôi phải đi rồi. Đi nào, Dor.". Trên màn hình hiện lên thông báo, họ gom tất cả hành lý và có lẽ chỉ có tôi là để ý đến bước đi hơi chuếnh choáng khi họ bước về phía bảo vệ. Tôi đặt ly của họ lên quầy bar, nhìn một lượt quanh phòng xem có thứ gì cần dọn rửa.
"Cô không bao giờ bị cám dỗ nhỉ?" - người phụ nữ nhỏ hơn quay lại để lấy chiếc khăn quàng cổ.
"Tôi á?"
"Thì đi xuống phố, vào cuối ca trực. Nhảy lên chiếc máy bay, tôi sẽ làm vậy." Bả lại cười "Vào mỗi ngày chết tiệt."
Tôi cười, cái điệu cười công nghiệp như có thể chuyển tải được bất kỳ điều gì và quay lưng lại quầy bar.
Xung quanh tôi, các cửa hàng nhượng quyền đã đóng cửa vì trời tối, những tấm cửa cuốn bằng thép kéo xuống kêu leng keng che khuất những chiếc túi đắt tiền và món quà chữa cháy - sô cô la Toblerone. Những ánh đèn nhấp nháy rồi tắt ở cổng số 3, 5, 11, những du khách cuối cùng trong ngày trong nháy mắt đã bắt đầu chuyến đi của họ trên bầu trời đêm. Violet, nhân viên vệ sinh người Congo, đẩy chiếc xe đẩy về phía tôi, bước từng bước chậm chạm, đôi giày đế cao su kêu chít chít trên nền đá hoa cương cẩm thạch sáng bóng.
"Chào buổi tối, người đẹp."
"Chào buổi tối, Violet."
"Cô không nên ở lại đây muộn như vậy đâu, cô gái. Cô nên ở nhà với người yêu thương kìa."
Cô luôn nói với tôi điều y sì như vậy mỗi buổi tối. "Không lâu nữa đâu." Còn tôi cũng trả lời bằng những lời y hệt vào mỗi buổi tối. Cô gật đầu hài lòng và tiếp tục công việc của mình.
Chàng trai laptop trẻ trung nồng nhiệt và vị khách nhễ nhại uống rượu Scotch đã rời đi. Tôi xếp chồng mấy cái ly và lấy tiền ra, kiểm tra lại 2 lần đến khi số tiền hiện trên máy thu ngân khớp với số trong ngăn kéo. Tôi ghi chú lại mọi thứ trong sổ, kiểm tra lại máy bơm, ghi lại những thứ cần đặt mua thêm. Và ngay sau đó, tôi phát hiện ra chiếc áo choàng của người đàn ông to lớn vẫn vắt ở ghế ngồi. Tôi tiến lại, ngước lên nhìn màn hình. Chuyến bay đến Munich sắp cất cánh, tôi cảm thấy vẫn kịp để chạy xuống đưa anh ta chiếc áo choàng. Tôi nhìn lại lần nữa, và đi chậm chậm về phía nhà vệ sinh nam.
"Xin chào? Có ai ở đây không?"
Giọng nói cất lên khều khào, chứa đựng sự mệt nhọc yếu ớt vì chứng rối loạn. Tôi đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông uống rượu Scotch cong lưng xuống bồn rửa, hắt nước lên mặt. Da anh ta trắng nhợt. "Họ đang gọi tên lên chuyến bay của tôi à?"
"Sắp cất cánh rồi. Chắc là anh còn vài phút nữa.". Tôi gượm bước nhưng có điều gì đó khiến tôi ngừng lại. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt anh ta chứa đầy sự sợ hãi. "Tôi không thể." Anh ta túm lấy giấy vệ sinh, lau nhẹ mặt. "Tôi không thể lên chiếc máy bay đó."
Tôi chờ đợi anh ta nói tiếp.
"Ý tôi là tôi đi để gặp sếp mới của mình và tôi không thể. Tôi không đủ can đảm để nói với ông ta rằng tôi sợ bay." Anh ta lắc đầu. "Không phải sợ hãi. Mà là kinh hãi."
Tôi để mặc cánh cửa khép lại sau lưng. "Công việc mới của anh là gì?"
Anh ta nháy mắt. "À... liên quan đến phụ tùng xe hơi. Tôi là Quản Lý Khu Vực Cao Cấp mới, về mở ngoặc phụ tùng thay thế đóng ngoặc cho công ty Hunt Motors"
"Nghe có vẻ là công việc lớn đấy." tôi nói "Anh nói là... trong ngoặc."
"Tôi đã phấn đấu cho vị trí này một thời gian dài." Anh ta nuốt nước miếng khó nhọc.
"Đó là lí do tại sao tôi không muốn chết trong một quả cầu lửa. Tôi thật sự không muốn chết trong một quả cầu lửa bay trên không."
Tôi bị thôi thúc chỉ ra rằng nó hoàn toàn không phải quả cầu lửa bay trên không, rằng chiếc máy bay đó sẽ hạ cánh nhanh thôi nhưng lại nghĩ nói vậy thật sự không giúp ích được gì cả. Anh ta lại tạt nước lên mặt và tôi đưa cho anh ta chiếc khăn giấy khác.
"Cảm ơn." Anh ta thở một tiếng run run và đứng thẳng dậy, cố gắng trở về trạng thái bình thường "Tôi cá là trước đây cô chưa bao giờ thấy một gã đàn ông trưởng thành cư xử như một tên ngốc, đúng không?"
"Khoảng 4 lần 1 ngày cơ."
Đôi mắt bé tí của anh ta dãn ra.
"Khoảng 4 lần 1 ngày tôi phải kéo ai đó ra khỏi phòng vệ sinh nam. Và thường là suy sụp vì sợ bay."
Anh ta nháy mắt với tôi.
"Nhưng anh thấy đấy, tôi vẫn nói với những người khác là chưa có cái máy bay nào từ sân bay này mà bị rơi đâu."
Cổ anh ta nhô ra khỏi cổ áo choàng. "Thật à?"
"Không một cái nào."
"Thậm chí va chạm nho nhỏ trên đường băng cũng không?"
Tôi nhún vai. "Thật ra ở đây khá là tẻ nhạt. Mọi người bay, đến nơi mà họ định đến, và trở lại vài ngày sau đó." Tôi dựa vào cửa, chống cho nó mở ra. Những cái chậu rửa mặt này chưa bao giờ có mùi thơm hơn thế này vào buổi tối. "Và dù sao, theo cá nhân tôi nghĩ đấy là điều tệ nhất có thể xảy ra với anh."
"Thôi được, tôi coi như nó đúng vậy." Anh ta vẫn đắn đo về điều đó và liếc ngang qua tôi. "4 lần 1 ngày à?"
"Đôi khi hơn. Bây giờ, nếu anh không phiền, tôi thật sự phải quay lại rồi. Không hay cho tôi khi bị bắt gặp đi ra từ nhà vệ sinh nam quá nhiều."
Anh ta mỉm cười và trong khoảnh khắc tôi có thể thấy anh ta trong một tình huống khác. Một anh chàng tràn đầy năng lượng một cách tự nhiên. Một anh chàng hăng hái nhiệt huyết. Một anh chàng đang trên đỉnh sự nghiệp của công ty sản xuất phụ tùng ô tô khu vực. "Anh thấy đấy, tôi nghĩ là tôi nghe thấy họ đang gọi tên chuyến bay của anh."
"Cô có nghĩ là tôi sẽ ổn không?"
"Anh sẽ ổn. Đây là hãng hàng không rất an toàn. Chỉ mất 2 tiếng cuộc đời anh thôi. Nhìn xem, chiếc SK49I đã hạ cánh 5 phút trước kìa. Khi anh ra cổng khởi hành, anh sẽ thấy những người quản lí không vận và tiếp viên hàng không đi qua và đang trên đường về nhà và anh sẽ thấy tất cả bọn họ đều nói chuyện và cười đùa. Đối với họ, lên những chuyến bay đó chỉ giống như là lên một chuyến xe buýt. Một vài người trong số họ làm điều ấy hai, ba, bốn lần một ngày. Và họ đâu có ngốc. Nếu nó không an toàn, họ sẽ chẳng lên rồi, đúng không?"
"Như là lên một chuyến xe buýt." Anh ta nhắc lại.
"Có thể là an toàn dã man hơn ấy chứ."
"Ừa, chắc chắn rồi." Lông mày anh ta nhếch lên. "Có nhiều thằng ngu trên đường lắm."
Tôi gật đầu.
Anh ta chỉnh lại cà vạt. "Và đây là một công việc quan trọng."
"Thật xấu hổ khi bỏ lỡ công việc đó, vì một điều nhỏ nhặt như thế. Anh sẽ ổn một khi anh quen với việc bay thêm lần nữa."
"Có thể. Cảm ơn cô ..."
"Louisa" Tôi nói.
"Cảm ơn cô, Louisa. Cô là một cô gái tử tế." Anh ta nhìn tôi với vẻ dò xét. "Tôi không có ý gì... nhưng cô... cô có muốn khi nào đó làm vài ly không?"
"Tôi nghĩ tôi nghe thấy họ đang gọi tên chuyến bay của anh đấy, thưa ngài." Tôi nói và mở cửa cho anh ta đi ngang qua.
Anh ta gật đầu, để che giấu vẻ bối rối, anh ta tạo ra tiếng động bằng cách vỗ vỗ túi quần. "Ờ phải, Chắc chắn rồi. Vậy... tôi đi đây."
"Tận hưởng mấy cái trong dấu ngoặc đi nhé."
Hai phút sau khi anh ta đi khỏi, tôi phát giác ra anh ta đã nôn mửa khắp buồng vệ sinh số ba.
Tôi lái xe về đến nhà lúc một giờ mười lăm và bước vào căn hộ yên ắng. Tôi thay cái quần pyjama và chiếc áo len thun có mũ rồi mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu màu trắng và rót vào ly. Nó chua tới mức mím môi. Tôi đọc nhãn và nhận ra tôi hẳn là đã mở nó vào đêm hôm trước và quên đậy nắp chai lại. Rôi tôi quyết định không bao giờ là ý hay khi nghĩ tới mấy thứ quá phức tạp. Tôi thả mình xuống chiếc ghế và cầm theo cả cái ly.
Trên bệ lò sưởi có hai tấm thiệp. Một tấm là từ ba mẹ tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ. "Những điều chúc tốt đẹp nhất" đó của mẹ nhức nhối như bất kỳ vết dao đâm nào. Tấm còn lại từ cô em gái tôi, đề nghị nó và bé Thom sẽ đến đây vào dịp cuối tuần. Thằng bé được sáu tháng tuổi. Hai tin nhắn thoại trên điện thoại, Một từ nha sĩ. Một thì không.
Hi, Louisa. Jared đây. Chúng ta đã gặp nhau ở quán Dirty Duck. Và, chúng ta đã làm tình [điệu cười lúng túng, không nghe rõ]. Chỉ là... cô biết đấy... tôi đã rất vui vẻ. Chúng ta có thể làm lại lần nữa không? Cô có số của tôi rồi...
Khi không còn chút rượu nào trong chai, tôi cân nhắc việc đi mua một chai khác nhưng tôi không muốn lại phải ra ngoài. Tôi không muốn Samir ở cửa hàng tạp hóa 24h lại giở một trong những trò đùa của anh ấy về số chai rượu Pinot Grigio vô tận của tôi. Tôi không muốn phải nói chuyện với bất kỳ ai. Tự nhiên, tôi thấy xương cốt mỏi rã rời nhưng chính kiểu ong ong đầu vì kiệt sức này nhắc nhở rằng nếu tôi không đi ngủ thì tôi sẽ không ngủ được. Tôi chợt nghĩ về Jared và anh ta có bộ móng tay hình thù hết sức kỳ dị. Có phải tôi khó chịu vì hình dạng móng tay kỳ quặc không? Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường phòng khách trống trơn và chợt nhận ra rằng tôi thật sự cần một chút không khí. Tôi rất cần một chút không khí. Tôi mở cửa sổ hành lang và loạng choạng leo lên theo lối thoát hiểm cho đến khi đã yên vị trên mái nhà.
Đây là lần đầu tiên tôi leo lên đây, 9 tháng trước, bên môi giới chỉ tôi làm thế nào mà người thuê nhà trước làm một khu vườn trên sân thượng này, rải rác xung quanh một vài loại cây và một chiếc ghế băng nhỏ. "Rõ ràng khu vườn này không chính thức là của cô" anh ta nói "nhưng căn hộ của cô là căn duy nhất lên thẳng khu vườn. Tôi nghĩ khu vườn khá đẹp. Cô thậm chí có thể mở tiệc ở đây.". Tôi nhìn anh ta chằm chằm, tự hỏi tôi thật sự giống tuýp người thích tổ chức tiệc đến thế à.
Mấy cái cây từ lâu đã héo và chết khô đi. Tôi rõ ràng là chả giỏi chăm sóc thứ gì. Giờ này, tôi đang đứng trên mái nhà, phóng tầm mắt nhìn xuống bóng đêm lấp lánh của London. Xung quanh tôi, một triệu người đang sinh sống, đang thở, đang ăn, đang tranh luận. Một triệu cuộc sống hoàn toàn tách biệt với cuộc sống của tôi. Nó là một kiểu bình yên lạ kỳ.
Ánh đèn cao áp sáng lấp lánh như âm thanh của thành phố hòa quyện vào bầu không khí buổi đêm, tiếng vòng quay của các loại máy móc, tiếng những cánh cửa đóng sầm lại. Khoảng vài dặm về phía nam, tiếng đập vào bê tông đằng xa của chiếc trực thăng cảnh sát, ánh đèn của nó quét qua bóng tối để tìm mấy tên tội phạm trong công viên địa phương. Ở đâu đó xa xa là tiếng còi báo động. Luôn luôn là tiếng còi báo động. "Sẽ không mất nhiều thời gian để có cảm giác nơi này là nhà." người môi giới nói. Tôi suýt nữa thì bật cười. Thành phố này đối với tôi như thể là ngoài hành tinh như nó vẫn luôn luôn như thế. Nhưng dạo gần đây, mọi nơi cũng đều xa lạ.
Tôi lưỡng lự, rồi bước một bước ra ngoài và đứng trên lan can, cánh tay nâng lên hai bên, như một người đi trên dây hơi say xỉn. Một chân đặt trước chân còn lại, men theo viền lan can bằng bê tông, cơn gió thổi qua khiến mấy sợi lông trên cánh tay dang ra của tôi nhói buốt. Khi lần đầu tiên tôi chuyển xuống đây, khi tất cả mọi thứ đánh gục tôi thật nặng nề, đôi lúc tôi sẽ thử thách bản thân đi từ đầu này sang đầu kia của khu nhà. Khi chạm đến đầu bên kia, tôi sẽ cất tiếng cười thật to vào bầu trời đêm. Anh thấy không? Em vẫn ở đây - vẫn sống - ngay trên gờ lan can này. Em đang làm những điều mà anh đã nói với em!
Nó trở thành một thói quen bí mật của tôi, đường chân trời nơi thành phố, cảm giác thoải mái trong bóng đêm, việc ẩn mình, và biết rằng nơi đây không có ai biết tôi là ai. Tôi ngẩng cao đầu, cảm nhận luồng gió đêm, nghe ngóng tiếng cười bên dưới, tiếng vỏ chai vỡ nghẹn lại, xe cộ ngoằn nghèo tiến vào thành phố, nhìn theo luồng ánh đỏ vô tận của đèn pha sau, như nguồn máu truyền tự động. Chỉ đến khoảng thời gian giữa ba đến năm giờ sáng, là tương đối yên bình, những người uống rượu say ngất nằm trên giường, những đầu bếp nhà hàng cởi bỏ tạp dề, những quán rượu kéo cửa xuống. Sự im ắng vào khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại bị gián đoạn bởi những chiếc tàu chở dầu ban đêm, tiếng cửa hàng bánh của người Do Thái mở cửa dọc con phố, tiếng va chạm nhẹ của chiếc xe chở báo đang thả những kiện giấy. Tôi biết cả những chuyển động tinh tế nhất của thành phố vì tôi không ngủ được nhiều.
Đâu đó bên dưới, vụ uống rượu trái phép vẫn đang diễn ra ở quán White Horse, toàn là dân hipster và những người đến từ bờ Đông, và một cặp đôi đang tranh cãi bên ngoài, và xuyên qua thành phố bệnh viện đa khoa đang đón những bệnh nhân, những người bị thương và những người chỉ vừa mới sống thêm được một ngày. Ngay trên này, trong bầu không khí, trong màn đêm và ở đâu đó chuyến bay chở hàng của FedEx từ sân bay London Heathrow đến Bắc Kinh, và vô số hành khách, giống như quý ngài Uống Rượu Scotch đang trên đường đến nơi nào đó mới mẻ.
"Mười tám tháng. Tất cả là mười tám tháng. Vậy đến khi nào mới là đủ?" Tôi nói, vọng vào màn đêm. Và khi - tôi cảm nhận được cảm xúc lại sôi sục, một cảm giác phẫn nộ không ngờ tới. Tôi bước hai bước liền, liếc xuống dưới chân mình. "Bởi vì em không cảm giác như mình đang sống. Nó chẳng giống bất kỳ điều gì hết."
Hai bước. Lại hai bước nữa. Đêm nay, tôi sẽ đi xa đến tận góc tường.
"Anh đâu có cho em một cuộc sống chết tiệt nào đâu, phải không? Không hẳn. Anh chỉ phá hủy cuộc sống cũ của em thôi. Đập vỡ nó thành những mảnh nhỏ. Em sẽ phải làm gì với những thứ anh để lại đây? Khi nào nó mới có cảm giác -?" Tôi duỗi căng hai cánh tay, cảm nhận luồng không khí đêm mát rượi phả vào làn da, và nhận ra mình lại khóc. "Chết tiệt, Will." Tôi thầm thì "Chết tiệt vì đã bỏ rơi em."
Nỗi đau lại dâng trào, như đợt thủy triều bất chợt, mãnh liệt, áp đảo. Và chỉ khi tôi cảm thấy bản thân đang bị nhấn chìm trong nỗi đau đó, một giọng nói cất lên, từ bóng tối "Tôi không nghĩ rằng cô nên đứng ở đó đâu."
Tôi quay lại nửa chừng, và bắt gặp tia sáng từ một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên lối thoát hiểm, đôi mắt sẫm màu mở to. Bị choáng, chân tôi trượt trên cái lan can, sức nặng cơ thể tôi đột nhiên kích động muốn rơi xuống. Trái tim tôi chao đảo, chỉ nửa giây trước khi cơ thể tôi cũng chao đảo theo. Và sau đó, như một cơn ác mộng, tôi không có trọng lượng, trong vực sâu của bầu trời đêm, chân cẳng tôi đập vào đầu khi tôi nghe thấy một tiếng thét hình như là của mình -
Rắc.
Và sau đó mọi thứ tối sầm lại.
"Thật đáng yêu." Tôi mỉm cười. Tất cả em bé đối với tôi đều bụ bẫm dễ thương y hệt chiếc bánh nho.
"Nó ở Thụy Điển. Tôi chưa bao giờ đến đó. Nhưng tôi phải đến để thăm đứa cháu đầu tiên chứ, phải không?"
"Chúng ta đang uống mừng vì đứa nhỏ đây." - họ lại cười phá lên "Lại đây, uống cùng chúng tôi nào. Nghỉ giải lao 5 phút đi cô gái. Chúng tôi sẽ không uống hết chai này cho kịp giờ bay mất."
"Ui, chúng tôi phải đi rồi. Đi nào, Dor.". Trên màn hình hiện lên thông báo, họ gom tất cả hành lý và có lẽ chỉ có tôi là để ý đến bước đi hơi chuếnh choáng khi họ bước về phía bảo vệ. Tôi đặt ly của họ lên quầy bar, nhìn một lượt quanh phòng xem có thứ gì cần dọn rửa.
"Cô không bao giờ bị cám dỗ nhỉ?" - người phụ nữ nhỏ hơn quay lại để lấy chiếc khăn quàng cổ.
"Tôi á?"
"Thì đi xuống phố, vào cuối ca trực. Nhảy lên chiếc máy bay, tôi sẽ làm vậy." Bả lại cười "Vào mỗi ngày chết tiệt."
Tôi cười, cái điệu cười công nghiệp như có thể chuyển tải được bất kỳ điều gì và quay lưng lại quầy bar.
Xung quanh tôi, các cửa hàng nhượng quyền đã đóng cửa vì trời tối, những tấm cửa cuốn bằng thép kéo xuống kêu leng keng che khuất những chiếc túi đắt tiền và món quà chữa cháy - sô cô la Toblerone. Những ánh đèn nhấp nháy rồi tắt ở cổng số 3, 5, 11, những du khách cuối cùng trong ngày trong nháy mắt đã bắt đầu chuyến đi của họ trên bầu trời đêm. Violet, nhân viên vệ sinh người Congo, đẩy chiếc xe đẩy về phía tôi, bước từng bước chậm chạm, đôi giày đế cao su kêu chít chít trên nền đá hoa cương cẩm thạch sáng bóng.
"Chào buổi tối, người đẹp."
"Chào buổi tối, Violet."
"Cô không nên ở lại đây muộn như vậy đâu, cô gái. Cô nên ở nhà với người yêu thương kìa."
Cô luôn nói với tôi điều y sì như vậy mỗi buổi tối. "Không lâu nữa đâu." Còn tôi cũng trả lời bằng những lời y hệt vào mỗi buổi tối. Cô gật đầu hài lòng và tiếp tục công việc của mình.
Chàng trai laptop trẻ trung nồng nhiệt và vị khách nhễ nhại uống rượu Scotch đã rời đi. Tôi xếp chồng mấy cái ly và lấy tiền ra, kiểm tra lại 2 lần đến khi số tiền hiện trên máy thu ngân khớp với số trong ngăn kéo. Tôi ghi chú lại mọi thứ trong sổ, kiểm tra lại máy bơm, ghi lại những thứ cần đặt mua thêm. Và ngay sau đó, tôi phát hiện ra chiếc áo choàng của người đàn ông to lớn vẫn vắt ở ghế ngồi. Tôi tiến lại, ngước lên nhìn màn hình. Chuyến bay đến Munich sắp cất cánh, tôi cảm thấy vẫn kịp để chạy xuống đưa anh ta chiếc áo choàng. Tôi nhìn lại lần nữa, và đi chậm chậm về phía nhà vệ sinh nam.
"Xin chào? Có ai ở đây không?"
Giọng nói cất lên khều khào, chứa đựng sự mệt nhọc yếu ớt vì chứng rối loạn. Tôi đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông uống rượu Scotch cong lưng xuống bồn rửa, hắt nước lên mặt. Da anh ta trắng nhợt. "Họ đang gọi tên lên chuyến bay của tôi à?"
"Sắp cất cánh rồi. Chắc là anh còn vài phút nữa.". Tôi gượm bước nhưng có điều gì đó khiến tôi ngừng lại. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt anh ta chứa đầy sự sợ hãi. "Tôi không thể." Anh ta túm lấy giấy vệ sinh, lau nhẹ mặt. "Tôi không thể lên chiếc máy bay đó."
Tôi chờ đợi anh ta nói tiếp.
"Ý tôi là tôi đi để gặp sếp mới của mình và tôi không thể. Tôi không đủ can đảm để nói với ông ta rằng tôi sợ bay." Anh ta lắc đầu. "Không phải sợ hãi. Mà là kinh hãi."
Tôi để mặc cánh cửa khép lại sau lưng. "Công việc mới của anh là gì?"
Anh ta nháy mắt. "À... liên quan đến phụ tùng xe hơi. Tôi là Quản Lý Khu Vực Cao Cấp mới, về mở ngoặc phụ tùng thay thế đóng ngoặc cho công ty Hunt Motors"
"Nghe có vẻ là công việc lớn đấy." tôi nói "Anh nói là... trong ngoặc."
"Tôi đã phấn đấu cho vị trí này một thời gian dài." Anh ta nuốt nước miếng khó nhọc.
"Đó là lí do tại sao tôi không muốn chết trong một quả cầu lửa. Tôi thật sự không muốn chết trong một quả cầu lửa bay trên không."
Tôi bị thôi thúc chỉ ra rằng nó hoàn toàn không phải quả cầu lửa bay trên không, rằng chiếc máy bay đó sẽ hạ cánh nhanh thôi nhưng lại nghĩ nói vậy thật sự không giúp ích được gì cả. Anh ta lại tạt nước lên mặt và tôi đưa cho anh ta chiếc khăn giấy khác.
"Cảm ơn." Anh ta thở một tiếng run run và đứng thẳng dậy, cố gắng trở về trạng thái bình thường "Tôi cá là trước đây cô chưa bao giờ thấy một gã đàn ông trưởng thành cư xử như một tên ngốc, đúng không?"
"Khoảng 4 lần 1 ngày cơ."
Đôi mắt bé tí của anh ta dãn ra.
"Khoảng 4 lần 1 ngày tôi phải kéo ai đó ra khỏi phòng vệ sinh nam. Và thường là suy sụp vì sợ bay."
Anh ta nháy mắt với tôi.
"Nhưng anh thấy đấy, tôi vẫn nói với những người khác là chưa có cái máy bay nào từ sân bay này mà bị rơi đâu."
Cổ anh ta nhô ra khỏi cổ áo choàng. "Thật à?"
"Không một cái nào."
"Thậm chí va chạm nho nhỏ trên đường băng cũng không?"
Tôi nhún vai. "Thật ra ở đây khá là tẻ nhạt. Mọi người bay, đến nơi mà họ định đến, và trở lại vài ngày sau đó." Tôi dựa vào cửa, chống cho nó mở ra. Những cái chậu rửa mặt này chưa bao giờ có mùi thơm hơn thế này vào buổi tối. "Và dù sao, theo cá nhân tôi nghĩ đấy là điều tệ nhất có thể xảy ra với anh."
"Thôi được, tôi coi như nó đúng vậy." Anh ta vẫn đắn đo về điều đó và liếc ngang qua tôi. "4 lần 1 ngày à?"
"Đôi khi hơn. Bây giờ, nếu anh không phiền, tôi thật sự phải quay lại rồi. Không hay cho tôi khi bị bắt gặp đi ra từ nhà vệ sinh nam quá nhiều."
Anh ta mỉm cười và trong khoảnh khắc tôi có thể thấy anh ta trong một tình huống khác. Một anh chàng tràn đầy năng lượng một cách tự nhiên. Một anh chàng hăng hái nhiệt huyết. Một anh chàng đang trên đỉnh sự nghiệp của công ty sản xuất phụ tùng ô tô khu vực. "Anh thấy đấy, tôi nghĩ là tôi nghe thấy họ đang gọi tên chuyến bay của anh."
"Cô có nghĩ là tôi sẽ ổn không?"
"Anh sẽ ổn. Đây là hãng hàng không rất an toàn. Chỉ mất 2 tiếng cuộc đời anh thôi. Nhìn xem, chiếc SK49I đã hạ cánh 5 phút trước kìa. Khi anh ra cổng khởi hành, anh sẽ thấy những người quản lí không vận và tiếp viên hàng không đi qua và đang trên đường về nhà và anh sẽ thấy tất cả bọn họ đều nói chuyện và cười đùa. Đối với họ, lên những chuyến bay đó chỉ giống như là lên một chuyến xe buýt. Một vài người trong số họ làm điều ấy hai, ba, bốn lần một ngày. Và họ đâu có ngốc. Nếu nó không an toàn, họ sẽ chẳng lên rồi, đúng không?"
"Như là lên một chuyến xe buýt." Anh ta nhắc lại.
"Có thể là an toàn dã man hơn ấy chứ."
"Ừa, chắc chắn rồi." Lông mày anh ta nhếch lên. "Có nhiều thằng ngu trên đường lắm."
Tôi gật đầu.
Anh ta chỉnh lại cà vạt. "Và đây là một công việc quan trọng."
"Thật xấu hổ khi bỏ lỡ công việc đó, vì một điều nhỏ nhặt như thế. Anh sẽ ổn một khi anh quen với việc bay thêm lần nữa."
"Có thể. Cảm ơn cô ..."
"Louisa" Tôi nói.
"Cảm ơn cô, Louisa. Cô là một cô gái tử tế." Anh ta nhìn tôi với vẻ dò xét. "Tôi không có ý gì... nhưng cô... cô có muốn khi nào đó làm vài ly không?"
"Tôi nghĩ tôi nghe thấy họ đang gọi tên chuyến bay của anh đấy, thưa ngài." Tôi nói và mở cửa cho anh ta đi ngang qua.
Anh ta gật đầu, để che giấu vẻ bối rối, anh ta tạo ra tiếng động bằng cách vỗ vỗ túi quần. "Ờ phải, Chắc chắn rồi. Vậy... tôi đi đây."
"Tận hưởng mấy cái trong dấu ngoặc đi nhé."
Hai phút sau khi anh ta đi khỏi, tôi phát giác ra anh ta đã nôn mửa khắp buồng vệ sinh số ba.
Tôi lái xe về đến nhà lúc một giờ mười lăm và bước vào căn hộ yên ắng. Tôi thay cái quần pyjama và chiếc áo len thun có mũ rồi mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu màu trắng và rót vào ly. Nó chua tới mức mím môi. Tôi đọc nhãn và nhận ra tôi hẳn là đã mở nó vào đêm hôm trước và quên đậy nắp chai lại. Rôi tôi quyết định không bao giờ là ý hay khi nghĩ tới mấy thứ quá phức tạp. Tôi thả mình xuống chiếc ghế và cầm theo cả cái ly.
Trên bệ lò sưởi có hai tấm thiệp. Một tấm là từ ba mẹ tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ. "Những điều chúc tốt đẹp nhất" đó của mẹ nhức nhối như bất kỳ vết dao đâm nào. Tấm còn lại từ cô em gái tôi, đề nghị nó và bé Thom sẽ đến đây vào dịp cuối tuần. Thằng bé được sáu tháng tuổi. Hai tin nhắn thoại trên điện thoại, Một từ nha sĩ. Một thì không.
Hi, Louisa. Jared đây. Chúng ta đã gặp nhau ở quán Dirty Duck. Và, chúng ta đã làm tình [điệu cười lúng túng, không nghe rõ]. Chỉ là... cô biết đấy... tôi đã rất vui vẻ. Chúng ta có thể làm lại lần nữa không? Cô có số của tôi rồi...
Khi không còn chút rượu nào trong chai, tôi cân nhắc việc đi mua một chai khác nhưng tôi không muốn lại phải ra ngoài. Tôi không muốn Samir ở cửa hàng tạp hóa 24h lại giở một trong những trò đùa của anh ấy về số chai rượu Pinot Grigio vô tận của tôi. Tôi không muốn phải nói chuyện với bất kỳ ai. Tự nhiên, tôi thấy xương cốt mỏi rã rời nhưng chính kiểu ong ong đầu vì kiệt sức này nhắc nhở rằng nếu tôi không đi ngủ thì tôi sẽ không ngủ được. Tôi chợt nghĩ về Jared và anh ta có bộ móng tay hình thù hết sức kỳ dị. Có phải tôi khó chịu vì hình dạng móng tay kỳ quặc không? Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường phòng khách trống trơn và chợt nhận ra rằng tôi thật sự cần một chút không khí. Tôi rất cần một chút không khí. Tôi mở cửa sổ hành lang và loạng choạng leo lên theo lối thoát hiểm cho đến khi đã yên vị trên mái nhà.
Đây là lần đầu tiên tôi leo lên đây, 9 tháng trước, bên môi giới chỉ tôi làm thế nào mà người thuê nhà trước làm một khu vườn trên sân thượng này, rải rác xung quanh một vài loại cây và một chiếc ghế băng nhỏ. "Rõ ràng khu vườn này không chính thức là của cô" anh ta nói "nhưng căn hộ của cô là căn duy nhất lên thẳng khu vườn. Tôi nghĩ khu vườn khá đẹp. Cô thậm chí có thể mở tiệc ở đây.". Tôi nhìn anh ta chằm chằm, tự hỏi tôi thật sự giống tuýp người thích tổ chức tiệc đến thế à.
Mấy cái cây từ lâu đã héo và chết khô đi. Tôi rõ ràng là chả giỏi chăm sóc thứ gì. Giờ này, tôi đang đứng trên mái nhà, phóng tầm mắt nhìn xuống bóng đêm lấp lánh của London. Xung quanh tôi, một triệu người đang sinh sống, đang thở, đang ăn, đang tranh luận. Một triệu cuộc sống hoàn toàn tách biệt với cuộc sống của tôi. Nó là một kiểu bình yên lạ kỳ.
Ánh đèn cao áp sáng lấp lánh như âm thanh của thành phố hòa quyện vào bầu không khí buổi đêm, tiếng vòng quay của các loại máy móc, tiếng những cánh cửa đóng sầm lại. Khoảng vài dặm về phía nam, tiếng đập vào bê tông đằng xa của chiếc trực thăng cảnh sát, ánh đèn của nó quét qua bóng tối để tìm mấy tên tội phạm trong công viên địa phương. Ở đâu đó xa xa là tiếng còi báo động. Luôn luôn là tiếng còi báo động. "Sẽ không mất nhiều thời gian để có cảm giác nơi này là nhà." người môi giới nói. Tôi suýt nữa thì bật cười. Thành phố này đối với tôi như thể là ngoài hành tinh như nó vẫn luôn luôn như thế. Nhưng dạo gần đây, mọi nơi cũng đều xa lạ.
Tôi lưỡng lự, rồi bước một bước ra ngoài và đứng trên lan can, cánh tay nâng lên hai bên, như một người đi trên dây hơi say xỉn. Một chân đặt trước chân còn lại, men theo viền lan can bằng bê tông, cơn gió thổi qua khiến mấy sợi lông trên cánh tay dang ra của tôi nhói buốt. Khi lần đầu tiên tôi chuyển xuống đây, khi tất cả mọi thứ đánh gục tôi thật nặng nề, đôi lúc tôi sẽ thử thách bản thân đi từ đầu này sang đầu kia của khu nhà. Khi chạm đến đầu bên kia, tôi sẽ cất tiếng cười thật to vào bầu trời đêm. Anh thấy không? Em vẫn ở đây - vẫn sống - ngay trên gờ lan can này. Em đang làm những điều mà anh đã nói với em!
Nó trở thành một thói quen bí mật của tôi, đường chân trời nơi thành phố, cảm giác thoải mái trong bóng đêm, việc ẩn mình, và biết rằng nơi đây không có ai biết tôi là ai. Tôi ngẩng cao đầu, cảm nhận luồng gió đêm, nghe ngóng tiếng cười bên dưới, tiếng vỏ chai vỡ nghẹn lại, xe cộ ngoằn nghèo tiến vào thành phố, nhìn theo luồng ánh đỏ vô tận của đèn pha sau, như nguồn máu truyền tự động. Chỉ đến khoảng thời gian giữa ba đến năm giờ sáng, là tương đối yên bình, những người uống rượu say ngất nằm trên giường, những đầu bếp nhà hàng cởi bỏ tạp dề, những quán rượu kéo cửa xuống. Sự im ắng vào khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại bị gián đoạn bởi những chiếc tàu chở dầu ban đêm, tiếng cửa hàng bánh của người Do Thái mở cửa dọc con phố, tiếng va chạm nhẹ của chiếc xe chở báo đang thả những kiện giấy. Tôi biết cả những chuyển động tinh tế nhất của thành phố vì tôi không ngủ được nhiều.
Đâu đó bên dưới, vụ uống rượu trái phép vẫn đang diễn ra ở quán White Horse, toàn là dân hipster và những người đến từ bờ Đông, và một cặp đôi đang tranh cãi bên ngoài, và xuyên qua thành phố bệnh viện đa khoa đang đón những bệnh nhân, những người bị thương và những người chỉ vừa mới sống thêm được một ngày. Ngay trên này, trong bầu không khí, trong màn đêm và ở đâu đó chuyến bay chở hàng của FedEx từ sân bay London Heathrow đến Bắc Kinh, và vô số hành khách, giống như quý ngài Uống Rượu Scotch đang trên đường đến nơi nào đó mới mẻ.
"Mười tám tháng. Tất cả là mười tám tháng. Vậy đến khi nào mới là đủ?" Tôi nói, vọng vào màn đêm. Và khi - tôi cảm nhận được cảm xúc lại sôi sục, một cảm giác phẫn nộ không ngờ tới. Tôi bước hai bước liền, liếc xuống dưới chân mình. "Bởi vì em không cảm giác như mình đang sống. Nó chẳng giống bất kỳ điều gì hết."
Hai bước. Lại hai bước nữa. Đêm nay, tôi sẽ đi xa đến tận góc tường.
"Anh đâu có cho em một cuộc sống chết tiệt nào đâu, phải không? Không hẳn. Anh chỉ phá hủy cuộc sống cũ của em thôi. Đập vỡ nó thành những mảnh nhỏ. Em sẽ phải làm gì với những thứ anh để lại đây? Khi nào nó mới có cảm giác -?" Tôi duỗi căng hai cánh tay, cảm nhận luồng không khí đêm mát rượi phả vào làn da, và nhận ra mình lại khóc. "Chết tiệt, Will." Tôi thầm thì "Chết tiệt vì đã bỏ rơi em."
Nỗi đau lại dâng trào, như đợt thủy triều bất chợt, mãnh liệt, áp đảo. Và chỉ khi tôi cảm thấy bản thân đang bị nhấn chìm trong nỗi đau đó, một giọng nói cất lên, từ bóng tối "Tôi không nghĩ rằng cô nên đứng ở đó đâu."
Tôi quay lại nửa chừng, và bắt gặp tia sáng từ một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên lối thoát hiểm, đôi mắt sẫm màu mở to. Bị choáng, chân tôi trượt trên cái lan can, sức nặng cơ thể tôi đột nhiên kích động muốn rơi xuống. Trái tim tôi chao đảo, chỉ nửa giây trước khi cơ thể tôi cũng chao đảo theo. Và sau đó, như một cơn ác mộng, tôi không có trọng lượng, trong vực sâu của bầu trời đêm, chân cẳng tôi đập vào đầu khi tôi nghe thấy một tiếng thét hình như là của mình -
Rắc.
Và sau đó mọi thứ tối sầm lại.
No comments:
Post a Comment