Đó là câu mà thằng bạn thân cục súc nói với tớ. Tớ với cậu ấy, dù có đi chơi đâu cũng nhắn tin với nhau để blô bla đủ thứ chuyện. Ngoại trừ việc 2 đứa thật sự ko hợp đi cùng nhau. Nhanh thật, 1 tuần trôi qua, và cái tầm giờ này tớ đang bỏ đồ vào balo cho chuyến đi Đà Lạt, Mẫn đợi xe ở bến, và Cường tớ nhớ Cường bảo nhà Cường đang mất điện. Hôm nay có chuyện làm tớ ko tập trung để làm gì đc nên tớ phải viết vậy, như một cách để giải tỏa. Một ngày tớ có đọc lại, chắc là tớ sẽ nhớ Đà Lạt nhiều lắm. Chẳng chuyến đi nào giống như vậy, tớ chỉ mới gặp Cường & Mẫn có 1 lần, thế nào mà lại cùng nhau đi Đà Lạt.
Tớ đang nghĩ, nếu ngày mai thức dậy, đột ngột nhận ra thời gian quay lại 1 tuần trước thì sao nhỉ. Tớ đã xoắn hết cả lên khi phát hiện mình có khả năng bị trễ chuyến bay. Từ lúc ở trên taxi chạy ra sân bay, cứ chốc chốc lại update tình hình mà tớ cảm giác cả Cường và Mẫn đều cố bình tĩnh nghĩ đủ mọi cách để tớ kịp chuyến. Lúc lại gọi điện hỏi tớ đến đâu r. Mỗi khi tới khúc kẹt xe, chỉ muốn có thể bay thẳng ra sân bay bằng 1 cách vi diệu nào đó. Nhưng mà chắc chẳng có lần nào tớ may mắn như lần này nữa. Tớ có mặt tại quầy check-in chỉ sau 10' là quầy đóng, chạy ra được tới cửa lên máy bay cũng gần như là ng cuối cùng luôn. Cái ngày đi HCM coi RM fan meeting, tớ còn có thời gian ngồi thở vì chuyến bay delay. Lần này, tới lúc chạy đc ra cửa lên máy bay, tớ mới thở phào ko bị trễ chuyến. Mà tớ nghĩ khéo chỉ có ở VN mới đi tìm khách để gọi lên tàu. Lúc xếp hàng để ktra an ninh, tớ đã sốt ruột lắm r mà có 1 nhà đi HCM, họ còn đi chuyến sớm hơn cả tớ, nv hãng còn phải chạy đi tìm để đi lối ktra an ninh khác mà ko phải xếp hàng. Nếu là tớ thì tớ cho rớt luôn r đấy =)))))))))
Đà Lạt là một nơi mà tớ đã hiểu tại sao Cường có thể lên đó 7749 lần mà tớ cứ hỏi sao Cường lại khoái Đà Lạt dữ vậy. Khi tớ về, tớ không nhớ Đà Lạt quá nhiều nhưng lại có cảm giác như về quê. Không khí cực kì fresh nhưng ko nhàm chán như kiểu ở trong nhà đi đi lại lại cũng hết ngày mà ở lâu lại thấy có chút buồn, lại nhớ thành phố ồn ào. Là khi cần một nơi bình yên, chỉ muốn đi trốn lên Đà Lạt.
Tớ thik cảm giác sáng sớm leo lên đồi, vừa đi lại tự khẩu nghiệp sao Cường bắt tớ dậy sớm để leo lên 1 cái đồi vừa dốc, vừa mệt. Toy là ai và toy đang ở đâu nhưng khi thấy màn mây bao trùm thung lũng, cảm giác rất là mềm mại, fluffy tớ chỉ biết wow thôi í. Có khi nào cậu đi qua 1 cửa hàng chăn ga gối đệm mà cậu rất muốn ngã luôn lên đó ko? Chính là nó đó. Tớ cứ muốn ôm mãi cái sự mềm mại ấy. Mặt trời lên thực sự đẹp lắm luôn.
Tớ thik cả cảm giác ngồi sau xe, mây vờn bay bay xung quanh len lỏi mát rượi. Là mây đó, ko phải là bụi mịn đâu. Aiz, đã lắm í mà tớ lại ko giỏi diễn tả đâu. Đúng là ở Đà Lạt, bạn đi ngủ sớm cũng đc nhưng nhất định phải dậy sớm, mà còn phải là thật sớm cơ.
Mẫn có thể nói là đứa bạn gái mà tính của 2 đứa lại cực kì hợp nhau. Chỉ khác là 1 đứa trong Nam, 1 đứa ngoài Bắc, xa cả 2 đầu đất nước. Lộc còn bảo tớ với Mẫn trông giống nhau, nhìn sẽ nghĩ là 2 chị em. Trong nhiều chuyện, có những lúc 2 đứa cùng khẩu nghiệp, lúc lại cùng nhau tâm sự chuyện nhân tình thế thái. Mẫn có nhiều điểm chung với tớ, chắc điểm khác là Mẫn có nhiều ưu điểm hơn tớ. Mẫn toàn năng, biết nhiều thứ và nhớ lâu. Đi chung với Mẫn sẽ là những câu chiện từ ngọn cỏ ven đường đến những điều Mẫn được nghe từ hdv trong những chuyến đi tour cùng mom và 1001 bí kíp sống ảo kéo dài chân =))))))))))))) 2 đứa lên hình thì max lầy, deep xong là làm trò con bò luôn đc. Anw, tớ cũng hơi mợt vì phải cười quá nhiều, mà tớ còn là đứa dễ bị buồn cười nữa chứ. Chỉ thấy Cường cũng câm nín vì sự lầy của 2 đứa. Hồi đầu lúc mới bít Mẫn, lúc Mẫn quạo lên thấy sợ lắm. Mẫn cũng hay nói nhiều nữa, mà nói toàn chuyện tớ ko biết như sức khỏe đời sống xã hội này nhưng nghe nhiều cũng thấy quen mà thu nhận kiến thức thông qua nói chuyện trao đổi nó vẫn dễ vào hơn là giảng đạo. Chắc Cường giờ cũng cảm thấy như tớ lúc đầu vậy. Sau nhiều chuyện, Mẫn là một đứa sống tc, mạnh mẽ mà mạnh mẽ quá thì lại ít ng cảm thấy muốn che chở. Nhưng tớ nhớ một câu "Chỉ cần gặp đúng ng, mọi sự chờ đợi đều cảm thấy xứng đáng.". Chúng mình cứ tin thôi Mẫn ha.
Còn Cường, tớ cảm thấy khi tớ nghe một chàng trai siêu yêu Đà Lạt kể về Đà Lạt với một niềm say mê, thì tớ cũng sẽ yêu Đà Lạt vậy. Đi cùng với Cường là một sự trải nghiệm của người yêu Đà Lạt tới mức nghiện luôn r ấy. Khi đi tour sẽ chẳng ai dẫn tớ đi những con đường mà chỉ chạy xe máy mới có thể chạy được. Là nơi mặt trời ló rạng sau màn mây che phủ thung lũng, là chạy xe buổi sáng sớm mây bay quẩn quanh, nghe Cường nói đó là chỗ nào, có gì mỗi lúc chạy ngang qua. Còn tự túc thì ... google map chẳng tin được ở Đà Lạt đâu. Tớ biết Cường từ hồi kèo đi Thái, giờ đã bị hủy r. Mà tớ ko biết giờ Cường có còn muốn đi Thái không nữa. Tớ cảm giác tớ phiền Cường nhiều quá, mà có những cái có thể khiến Cường thấy khó chịu. Cường là một chàng trai đối với tớ siêu tốt, cực kì nhiệt tình và đáng yêu nữa. Tớ nhớ lúc đầu một đứa Nam một đứa Bắc ko quen với cách xưng hô thường gọi theo vùng miền (như ở Bắc hay xưng cậu tớ, ông tôi bà tôi còn ở Nam thì xưng tên hoặc mày tao í), tớ thì ko quen xưng mày tao với ai nên quyết định xưng hô bằng tên, tớ còn bảo xưng tên để ko thân, nếu ko sẽ cục súc với nhau. Cường với ai chắc cũng tốt như vậy. Từ lúc ở nhà, Cường hỏi tớ chuẩn bị đồ chưa, có khăn không vì sáng sớm với tối ở Đà Lạt sẽ lạnh. Còn đón tớ ở sb, đưa tớ về nữa, mà sb thì xa chứ. Tới cô mà còn ko vui như mẹ xót con trai vậy ấy, tớ cũng thấy áy náy nhưng thik cảm giác ở bên cậu ấy r thì làm sao giờ. Cường take care tớ với ga lăng quá mà. Cường chụp nhiều ảnh cho tớ với Mẫn, r gạt cả chỗ để chân, lấy mũ bảo hiểm, đưa áo cho tớ che giữa trời trưa nắng còn Cường thì đen ko thể nào đen hơn đc nữa, dựa vào vai Cường ngủ này. Trên đời này vẫn còn chàng trai dễ thương vậy sao á? Mà những điều ở trên Đà Lạt, cứ để nó ở trên Đà Lạt thôi nhỉ?! Cường còn có nhiều hơn những điều Cường thể hiện mà tớ ko biết. Những chuyện ko ở trên Đà Lạt.
Aiz, tớ kể chuyện Đà Lạt mà chỉ kể về bạn bè hay sao vậy, không review lịch trình, ko một món ăn. Nói ra thì có thể chẳng ai tin là tớ đã đi những đâu, tớ ăn món gì tớ còn phải cố nhớ lại đây này. Tớ nhớ Đà Lạt, tớ nhớ cảm xúc khi đi cùng Mẫn, cùng Cường là những khoảnh khắc siêu vui vẻ. Tới cả thằng bạn cục súc của tớ còn công nhận như vậy cơ mà.
Món tớ thik nhất là món đầu tiên bánh tráng nướng.
Chỗ tớ thik nhất là quán cf Chuyện xinh xắn có mấy chú cừu gốm.
Cảm giác tớ thik nhất là chạy xe máy buổi sớm có mây cùng với Cường.
Đà Lạt không có mùa, chỉ có mùa tình yêu, mùa của sự ở lại.